Cảm nhận sau khi xem "Em Và Trịnh"

Cảm nhận sau khi xem "Em Và Trịnh", Trịnh Công Sơn
image_title_here
Em và Trịnh


 Chẳng có trapboy nào mà cả một đời dài như thế lại chỉ cất tiếng nói yêu một người.

    Sau khi phim công chiếu thì có rất nhiều bài viết khen và cả chê. Có nhiều người nói Trịnh Công Sơn đa tình yêu nhiều, lại có người nói kì thực con người ấy suốt đời chỉ yêu chính bản thân mình, chỉ sống cho chính cảm xúc của mình mà không hề quan tâm tới cảm nhận của những người phụ nữ đi qua cuộc đời ông. Nhưng đối với mình xem từ đầu tới cuối phim, mình cảm nhận được tình yêu duy nhất mà ông mang trong đời chỉ dành cho một người đó là Dao Ánh. 

    Trong đời chúng ta sẽ gặp rất rất nhiều người, có những tình cảm thoáng qua. Nhưng có những nỗi lõng sâu nặng và Dao Ánh chính là nỗi lòng sâu nặng mà Trịnh mang theo suốt cuộc đời. Trước Ánh có Thuý, có Diễm sau Ánh có Khánh Ly, có Michiko. Nhưng tuyệt nhiên người chưa cất tiếng yêu với một ai khác ngoài Dao Ánh, những cử chỉ quan tâm ân cần, những ngọt ngào rung động mình tin là có bởi ánh mắt đâu biết nói dối ai bao giờ, rung động thì nhiều nhưng tình yêu thực sự trong cuộc đời thật hiếm biết bao nhiêu. Con người tưởng chừng như đa tình lắm ấy, thực ra lại chỉ cất dấu trong lòng một “Ánh Hướng Dương” dẫu ngày dẫu đêm vẫn âm thầm toả nắng.

     20 năm là một quãng thời gian dài, vậy mà trong suốt 20 năm ấy, dẫu đã gặp, và đi cùng những bóng hình khác, lòng Trịnh, tim Trịnh và cả đời Trinh vẫn chưa giây phút nào thôi thương nhớ Ánh, vẫn mãi thổn thức khi nhắc tới Ánh, thôi khao khát cái hạnh phúc chỉ vẹn tròn trong giấc mơ của tuổi trẻ, giữa đạn bom giữa hoài bão giang giở đời mình. Đấy là “mỗi buổi sáng thức dậy có Ánh Hướng Dương ở bên” vì ước vọng ấy lớn quá nên nỗi thất vọng tiếc nuối cũng nhiều theo. Những lời chưa kịp nói của 20 năm trước, sau cùng 20 năm sau cũng không có cơ hội nói. 

    Thôi thì đành vậy “Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.” Trịnh suốt đời không gắn mình với một cuộc hôn nhân nào, bình thản như hiểu ra tất cả. Lúc Michiko rời đi có chăng lúc đó Trịnh hiểu ra răng trong lòng Trịnh có ai. Con người ta trong đời luôn mưu cầu yêu thương “sỏi đá cũng cần có nhau.” Thế nhưng sự có nhau ấy chỉ là sự vá víu tạm bợ, nương vào nhau vì ngại đi một mình vì ngại cô đơn trước cuộc đời đông đúc thì có công bằng, có thực sự đáng hay không. Cha của Dao Ánh nói không sai “Yêu đương là chuyện của khoảnh khắc, còn sống với nhau được hay không lại là nỗ lực của cả một đời” bởi vậy nên có những điều tiếc nuối xẩy ra nhưng nó vẫn nên là được xẩy ra, cái kết giang giở của cuộc tình đôi khi lại làm cho người xem có nhiều cảm xúc hơn chăng…. Phải chăng chỉ còn những nỗi buồn bình thản.

image_title_here
Em và Trịnh

“Ta yêu nhau bằng khoảnh khắc, chứ ta không yêu nhau bằng thời gian. Không quan trọng bạn yêu bao lâu, quan trọng là ta yêu bao nhiêu khoảnh khắc bên nhau. Có những người họ yêu nhau sau 2 năm, 5 năm rồi chia tay, chẳng một cảm giác. Có người yêu nhau chỉ 2 tháng mà lại nhớ thương một đời”

Xin chào mọi người, tôi là Bảo Việt. Tôi tạo nên blog này để chia sẻ những gì mình biết tới mọi người. Có thể hiện tại tôi chỉ biết rất rất ít trong biển kiến thức của nhân loại, nhưng biết đâu cái tôi biết thì bạn lại không biết. Hãy cùng nhau chia sẻ kiến thức nhé.